Bài dự thi đạt giải nhất “Cảm nhận văn hóa Thú Y Xanh Việt Nam” – miền Nam

30/09/2016

“CẢM NHẬN NÉT ĐẸP VĂN HÓA THÚ Y XANH VIỆT NAM”

Khi Công ty phát động cuộc thi “Cảm nhận nét đẹp văn hóa Thú y Xanh Việt nam”, tự dưng tôi giật mình, thời gian qua có lẽ mình đã sống vội vã đến vô tâm. Ba năm, khoảng thời gian công tác ở Công ty chưa phải là dài, nhưng cũng là khoảng thời gian để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc.
Cuộc sống của tôi có lẽ vẫn cứ tiếp diễn theo mô tuýp gấp gáp, vội vàng nếu không có cuộc thi này. Lúc này đây, tôi mới hồi tưởng lại, lục lọi trong trí nhớ khoảng thời gian làm việc tại Công ty, rồi bật cười khi hành động đầu tiên không phải là ngồi xuống máy tính để ghi lại cảm xúc, mà là bốc điện thoại lên, để gọi cho các anh em – cũ có, mới có, cả những người đã không còn làm việc ở Công ty.

Mỗi con người là một cuốn tiểu thuyết với các câu chuyện khác nhau, ai cũng có kỉ niệm của riêng mình tại nơi làm việc, nhưng cái chung và xuyên xuốt trong tất cả các câu chuyện ấy ở Thú y xanh Việt Nam là thứ tình cảm anh em một gia đình.

Tình cảm anh em một gia đình!

Tình cảm ấy được tôi bắt gặp và san sẻ ngay cho ba. Ngay sau một tuần thử việc, tôi gọi điện về cho ba để tả về Công ty với ông, nghe xong ông bật cười thành tiếng:

– Ba ơi, may hết sức, trong Công ty con người ta gọi nhau là anh xưng em chứ không phải
là đồng chí hay thủ trưởng bạ ạ!

Vâng! Ở Công ty này, cái cách mà người ta đối xử với nhau đúng với nghĩa của hai từ
“anh”, “em” ấy.

Người ta bảo “anh em chỉ có thể thật sự yêu thương nhau khi cùng yêu gia đình!”. Và nhà toán học Pascal cũng từng nói “anh không thể cho đi cái mà anh không có”. Tình cảm đối với Công ty, cách đối xử giữa người với người được các anh trong Ban giám đốc truyền đi theo đúng cách như thế, trong từng hành động, lời nói của các anh, qua từng ngày, như hạt giống được gieo đi, để ươm mầm và nảy chồi lên cùng tạo thành văn hóa công ty như ngày hôm nay.

Ngày trước, khi còn là một cậu sinh viên mới ra trường cực kỳ “ảo tưởng sức mạnh”, tôi vấp ngay sau vài tháng ra thị trường. Có những ngày, đi làm về, ức chế đến mức mà tôi chạy tuốt qua khỏi nhà trọ mình lúc nào mà chẳng hay. May sao, bên cạnh tôi còn có một người anh, người luôn hướng dẫn một cách hết sức chi tiết, đến lúc nào hiểu hết thì thôi; Người mà mười một giờ đêm vẫn sẵn sàng nghe điện và dành cả tiếng đồng hồ chỉ để phân tích và động viên thằng em. Để rồi sau những cuộc gọi ấy, tôi thấy mình con nít hết sức. Đến mức phải thốt lên “Ơ! Sao chuyện thế mà mình cũng buồn được nhỉ!”

Nhưng, có lẽ hình ảnh mà tôi nhớ nhất là câu nói sau cái vỗ vai, cùng với cái ngáp làm chảy cả nước mắt của anh lúc cùng tôi trong… bệnh viện.

Sự việc xảy ra cũng là do mấy anh đồng nghiệp bác sĩ thú y nhưng “tiện thể” chẩn đoán cả bệnh cho người. Tôi bị viêm ruột thừa, nhưng bạn đồng nghiệp một mực bảo ruột thừa phải nằm bên trái, nên tôi chỉ bị đau dạ dày thôi. Thế là sau một ngày tham gia giải bóng đá mừng mười ba năm thành lập Công ty, cùng anh em Công ty đi nhậu, sau đó tôi đi… mổ.

Mười một giờ đêm, vậy mà vẫn có đến sáu anh em đưa tôi vào viện. Đến gần một giờ sáng, các thủ tục xét nghiệm và chuẩn bị mới được hoàn thành xong. Thật sự, lúc ấy cảm giác biết ơn xen lẫn ái ngại xâu xé lòng tôi ghê lắm. Vẫn biết ở Công ty mọi người luôn đối xử với nhau rất tốt; Vẫn biết chuyện tôi bị đau đột ngột mọi người đưa tôi đi là chuyện bình thường. Nhưng cái cách mà mọi người vừa đợi vừa ngáp ngắn ngáp dài vì buồn ngủ và say; cái cách mà anh đồng nghiệp cấp trên vừa thay đồ cho tôi vừa bảo “nhờ vợ anh đi đẻ rồi nên anh mới biết thay đồ mổ, chứ không là chú đừng hòng nhờ được anh nha chú!”; hay việc chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc đi mổ mà bên cạnh không phải ba mẹ mình… làm tôi thật sự không kiềm được cảm xúc.

– Em cám ơn mọi người! – Tôi nói trong cảm xúc. Lúc ấy, anh đồng nghiệp khác vỗ vai tôi và bảo.
– Thằng em út trong nhà, mọi người không lo cho em thì lo cho ai!

Không có gì là khó khăn nếu chúng ta cùng đồng lòng!

Mười lăm năm. Một con số không phải ngắn, cũng chưa hẳn đã dài. Công ty vẫn đang tiếp tục phát triển ngày càng lớn mạnh. Sẽ còn đó những khó khăn, còn đó những bất đồng hay bất cập. Nhưng với văn hóa hơn cả một gia đình mà Công ty đã và đang có. Tôi tin, tất cả rồi sẽ vượt qua và dành được thắng lợi. Bởi chẳng có gì là khó khăn nếu chúng ta cùng đồng lòng!

Tác giả: Trần Dũng Nhân

Vị trí: DSM

Đơn vị: Greenpharma – CN Hồ Chí Minh

Trả lời